Cô vẫy đôi cánh trong suốt, nhẹ
nhàng bay khỏi thiên đường. Ánh nắng ban mai ấm áp xuyên qua thân thể
trong suốt của cô, không hắt bóng xuống mặt đất. Cô bay qua những cánh
đồng lúa xanh ngát, vàng ươm, những bãi biển đầy người, đầy màu sắc và
tiếng động, những ngọn núi cao phủ màu xanh ngắt của cây cỏ, những dòng
sông màu sắc khác nhau uốn lượn như những dải lụa mềm mại, những thành
phố với những con đường thẳng tắp, vuông góc như bàn cờ, đầy những tòa
nhà cao tầng, nhìn từ trên cao giống nhau đến không phân biệt được.
Cô bay vòng quanh cuộc sống, lắng nghe tiếng không gian và thời gian lao
xao quanh mình. Thỉnh thoảng, cô gặp những thiên thần khác cũng đang
dạo chơi trong cuộc sống trần thế giống như cô. Họ chào nhau bằng vũ
điệu của những thiên thần, và cười với nhau những nụ cười thiên sứ.
Cơn mưa ập đến thật bất ngờ khi cô đang bay ngang một thành phố. Những
hạt mưa xuyên qua thân thể trong suốt của cô, rơi xuống đất không để lại
dấu vết. Gió thổi những vạt áo trong veo bay lất phất trong mưa. Cô
chẳng bị ướt, cũng chẳng mệt mỏi vì chặng đường vừa đi qua, vì cô là một
thiên thần, nhưng thấy mọi người trên mặt đất lao xao chạy vào trú mưa
dưới một mái hiên rộng, cô cũng bay theo, xếp cánh đậu trên một chiếc
lá. Thân thể trong suốt của cô không có trọng lượng, cô đâu có bị tác
động của lực hút trái đất như con người.
Chẳng có ai biết đến sự hiện diện của cô bên cạnh họ, họ nói cười, đùa
giỡn, hoặc im lặng nhìn ra cơn mưa. Trời đang ngả dần về chiều. Cơn mưa
làm buổi chiều đến sớm hơn.
Cô nhìn vào ngôi nhà nhỏ đang hắt ra ánh sáng vàng ấm áp trong buổi
chiều mưa lạnh bằng đôi mắt trong suốt của mình. Căn phòng nhỏ gọn gàng
ngăn nắp, có lọ hoa tươi, có những con búp bê bằng pha lê xinh xắn chưng
trong tủ kính, có chiếc phong linh treo ở cửa sổ reo lanh canh trong
cơn gió nhẹ lùa ngang. Trong gian phòng đó có hai người, một người đàn
ông và một người đàn bà. Người đàn ông cao lớn, trắng trẻo, đôi mắt sâu
với cái nhìn hun hút. Người đàn bà mảnh mai, xinh đẹp, dáng dấp đài các.
Những câu trao đổi giữa họ gay gắt và giận dữ. Cơn mưa lạnh chiều tàn
hình như chẳng làm dịu được không gian nóng bỏng trong căn phòng nhỏ chỉ
có hai người. Mà không phải, còn một người thứ ba ở đó nữa, một đứa bé
trai khoảng bốn năm tuổi, gương mặt giống bố như tạc. Nó ngồi thu mình
trong một góc phòng. Cô nhẹ nhàng bay đến cạnh nó. Nó đang khóc, những
giọt nước mắt lăn dài trên má nó, nhưng nó chùi đi bằng vai áo và mím
chặt môi cố nén những tiếng nức nở. Chẳng ai chú ý đến nó, ngoài cô, nên
chắc cũng chẳng ai biết nó đang khóc, ngoài cô.
Cô nhìn vào trái tim người đàn bà. Ở đó đang đỏ rực cơn giận dữ và hờn
ghen. Màu đỏ như lửa ánh lên rực rỡ trên ánh mắt, trên đôi má chị, thiêu
cháy những suy nghĩ trong veo của chị và làm cong vênh những lời nói
thoát ra từ đôi môi chị.
Cô nhìn vào trái tim của người đàn ông. Ở đó trắng xoá những cơn sóng
của ký ức. Cô thấy bóng dáng một người con gái trên những cơn sóng đó,
trẻ trung và nồng ấm sự sống, nụ cười tràn ra trên mắt trên môi. Cô gái
đó chính là cô, chẳng phải trong suốt như bây giờ, là cô của một tiền
kiếp là con người với những vui sướng và buồn đau. Cô nhận ra anh, bằng
giác quanh trong suốt của một thiên thần, và bằng cả ký ức mà cô đã gói
ghém mang theo trong cái ngày cô trở lại thế giới của những thiên thần.
Anh là chàng trai nổi tiếng nhất trường đại học vì thành tích học tập và
thành tích thể thao trong đội bóng rổ của trường, từ lúc anh còn là
sinh viên cho đến khi đã tốt nghiệp và thành giảng viên của trường.
Những cô bé sinh viên năm đầu mới vào trường thường được nghe những chị
sinh viên lớp trên kể về anh với vẻ ngưỡng mộ không cần giấu giếm. Không
ít người trong số các cô mơ đến chuyện sở hữu trái tim của anh. Anh
nhận được vô số những thư làm quen. Anh là người bạn tốt của tất cả,
nhưng hình như không là sở hữu thật sự của ai cho đến ngày anh gặp cô.
Lúc đó, cô là bạn của một người bạn có quen với một người bạn của anh.
Cái quan hệ xa lắc đó giúp họ làm quen với nhau trong một buổi chiều chủ
nhật mưa lất phất ,mấy người bạn quen điện thoại í ới rủ nhau đi uống
cà phê nghe nhạc tiền chiến ở một quán sân vườn nổi tiếng, xa thành phố
đến vài chục cây số. Sau này, khi đã là người yêu của nhau, anh thường
kể cho cô nghe cái cảm giác của anh khi lần đầu tiên thấy cô ở quán cà
phê đó. Anh ngồi trong quán trước khi cô đi cùng người bạn đến. Cô như
từ cơn mưa lạnh bước ra, mang vào ngôi quán tịch mịch và vào cả trái tim
kiêu ngạo của anh cơn gió rực rỡ màu áo đỏ và rộn ràng âm thanh của
những tiếng cười giòn tan như thủy tinh.
Cô làm quen với những người chưa quen một cách dễ dàng đến bất ngờ, và
trái tim anh đập những nhịp khác thường khi bắt gặp nụ cười của cô tràn
ngập trên môi, trên mắt lúc anh vô tình nhìn thấy cô nghiêng đầu, hát
ngân nga theo tiếng nhạc một bài hát mà anh yêu thích bằng cái giọng hát
trong vắt, lanh canh như tiếng trẻ con. Cô đã bước vào cuộc đời anh một
cách đầy màu sắc và âm thanh như vậy, và ở lại đó, trở thành một nửa
của anh, thành bầu trời của anh, thế giới của anh, niềm vui, nỗi buồn
của anh. Mỗi ngày, anh tìm thấy một điều bất ngờ ở cô, khám phá thêm một
chút về tâm hồn cô, và không ít lần kêu lên em chẳng phải là người đâu,
em là thiên thần hay yêu tinh gì đó mới đúng. Cô thông minh, ham học,
hiểu biết nhiều, đôi lúc cứng rắn và quyết đoán đến mức khắc nghiệt
nhưng đôi khi lại nhạy cảm, mỏng manh, yếu đuối và hay khóc nhè, hay hờn
giận như một đứa trẻ. Ở cạnh cô, cuộc sống của anh có khi giòn tan
tiếng cười, có khi ào ào công việc, có khi dịu dàng những giọt cà phê,
có khi ướt sũng cơn mưa trái mùa đỏng đảnh giận hờn… Và không ít lần,
anh rùng mình linh cảm về một sự chia xa nào đó.
Trước ngày sinh nhật hai mươi bốn tuổi của cô chỉ một ngày, cô rủ anh và
vài người bạn đi về một vùng quê nghèo để tham gia công tác từ thiện.
Họ vẫn cùng nhau đi những chuyến đi như vậy, nhưng lần này anh bận công
việc ở trường nên để cô đi một mình cùng mấy người bạn. Tai nạn xảy ra
trên đường về. Và cô đã rời xa anh vĩnh viễn, không kịp dặn dò anh một
lời, không kịp nhận món quà sinh nhật anh đã mua cho cô, một bức tượng
thiên thần mang đôi cánh trên lưng bằng pha lê. Anh giữ món quà đó lại
bên mình suốt những tháng ngày sau đó. Những ngày sinh nhật của cô, anh
một mình mang theo bức tượng pha lê tìm về ngôi quán năm xưa – nơi anh
gặp cô lần đầu, lặng lẽ ngồi trong những hoài niệm cũ.
Thời gian trôi đi xoá dần nỗi đau của anh. Rồi anh cũng lập gia đình với
một người con gái khác, có một đứa con trai, nhưng bức tượng thiên thần
pha lê và những ký ức về cô vẫn luôn được anh nâng niu gìn giữ. Vợ anh
là một người phụ nữ tốt, xinh đẹp và đảm đang, đơn giản và bình lặng từ
nếp suy nghĩ đến cuộc sống thực tế. Chị biết về cô qua những lời kể sơ
sài của anh. Với chị, cô là một điều gì đó không quan trọng lắm, vì cô
đã chết còn chị thì đang sống, vì cô là quá khứ còn chị là hiện tại, vì
cô chỉ là người yêu cũ, còn chị là vợ… Cho đến cái ngày chị làm vỡ bức
tượng của anh. Chưa bao giờ chị thấy anh giận dữ đến thế. Những lời nói
và cơn giận thái quá của anh làm chị nhận ra tình yêu bất diệt mà anh
dành cho cô. Ngọn lửa ghen hờn trong tim chị cháy bùng lên. Họ đã dằn
vặt nhau và dằn vặt mình trong suốt thời gian qua. Hình bóng của cô lẩn
quẩn giữa họ, vô hình nhưng rõ ràng và vĩnh hằng.
Cô im lặng nhìn anh, nhìn chị, rồi nhìn đứa con trai bé nhỏ đang ngồi
trong góc phòng khóc thút thít. Trái tim thiên thần trong suốt của cô
đau nhói. Trong suốt thời gian qua, cô đã luôn mong rằng mình sẽ tồn tại
mãi trong ký ức của anh, bất chấp thời gian và khoảng cách giữa hai thế
giới như cô đã luôn nhớ anh đến cháy lòng, và luôn nghĩ đến ngày mình
sẽ trở về trần thế, lẩn quẩn bên anh với đôi cánh trong suốt của mình.
Bây giờ, cô nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết rằng họ không thể còn nhau
nữa. Quá khứ đã đi qua, và chỉ cần anh thôi nhớ về cô, sẽ có đến ba trái
tim được giải thoát khỏi buồn đau.
Cô bước đến bên người phụ nữ, nhẹ nhàng xoa bàn tay trong suốt của mình
lên trái tim đỏ rực của chị, làm nguội đi những hờn ghen đang bừng lên
trong tâm hồn chị. Rồi cô bước đến bên anh, bàn tay trong suốt của cô
run run xóa đi những hình ảnh của cô trong ký ức của anh. Cô hôn lên
trán đứa bé đang ngồi ôm gối nén khóc trong góc phòng bằng đôi môi trong
suốt của mình, rồi vỗ cánh bay vào bóng đêm. Cô mải miết bay trở lại
thiên đường. Cô sẽ không bao giờ được trở về trần thế nữa, cái trần thế
có người đàn ông cô yêu tha thiết, vì cô đã dám can thiệp vào cuộc sống
của người trần gian bằng phép thuật của mình.
Buổi sáng, ba người sống trong ngôi nhà nhỏ cùng bước ra hiên. Cơn mưa
đã tạnh, trên những chiếc lá cây trước nhà còn đọng những giọt nước
trong suốt, lấp la lấp lánh như những giọt nước mắt. Người đàn ông nhớ
về những giọt nước mắt của vợ mình. Người phụ nữ nhớ về giọt nước mắt
của đứa con trai. Chẳng ai trong số họ nghĩ rằng đó là những giọt nước
mắt của một thiên thần trong suốt đến từ một thiên đường xa xôi.
Khi yêu bằng trái tim con người, tình yêu đó
có khi làm đau người khác. Nhưng khi yêu bằng một trái tim thiên thần,
tình yêu đó chỉ có thể làm đau chính mình. Có điều là trái tim thiên
thần vốn trong suốt nên chẳng có ai nhìn thấy được niềm đau đó, và vì
vậy người ta thường cho rằng đã là thiên thần thì chẳng bao giờ biết đến
buồn đau.
(Theo glassflower)
|